Những nhóm người đi dạo, trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang lên đâu đó. Những chú chim nhỏ nhảy nhót trên cỏ, vô tư trong thế giới của chúng. Mọi thứ dường như rất bình thường, nhưng trong lòng tôi lại có một cảm giác trống rỗng khó tả, như thể tôi đang ở đây mà lại không thực sự ở đây.
Tôi bắt đầu để ý đến những dòng suy nghĩ trong đầu mình. Chúng giống như một dòng sông không ngừng chảy. Lúc thì tôi nghĩ về công việc còn dang dở: “Mình có quên trả lời email sếp không nhỉ?” Lúc lại lo lắng về tương lai: “Nếu tuần sau không tìm được giải pháp, mình sẽ ra sao?” Rồi những ký ức cũ ùa về, như lần tôi cãi nhau với một người bạn, hay một khoảnh khắc vui vẻ đã qua từ lâu. Tất cả cứ đến rồi đi, không ngừng nghỉ.
Nhưng rồi, giữa dòng suy nghĩ ấy, một điều kỳ lạ xảy ra. Tôi nhận ra có một giọng nói trong đầu mình. Nó không chỉ là những suy nghĩ ngẫu nhiên, mà giống như một người kể chuyện không ngừng bình luận về mọi thứ. Nó nói: “Trời hôm nay đẹp thật, nhưng chắc tối sẽ mưa.” Hay: “Người kia mặc áo đẹp quá, mình cũng nên mua một cái như vậy.” Thậm chí, nó còn phán xét chính tôi: “Sao mình lại ngồi đây lãng phí thời gian? Lẽ ra nên làm việc gì đó hữu ích hơn.”
Tôi luôn nghĩ rằng giọng nói đó chính là tôi. Đó là cách tôi suy nghĩ, cảm nhận, và tồn tại. Nhưng rồi, tôi bỗng tự hỏi: “Nếu tôi đang nghe thấy giọng nói này, thì ai là người đang lắng nghe?”
Câu hỏi ấy như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Tôi cảm thấy tâm trí mình bỗng chững lại. Nếu tôi có thể nghe được giọng nói đó, có thể nhìn thấy những suy nghĩ đang trôi qua, thì tôi không thể chỉ là những suy nghĩ đó. Phải có một ai đó đang quan sát chúng, đúng không? Tôi bắt đầu cảm nhận một sự hiện diện tĩnh lặng, một phần của tôi mà trước giờ tôi chưa từng để ý. Nó không nói gì, không phán xét, không phân tích. Nó chỉ… ở đó, lặng lẽ nhìn mọi thứ diễn ra.
Tôi thử tập trung vào cảm giác này. Tôi để ý đến từng suy nghĩ trôi qua, như cách bạn nhìn những đám mây lướt trên bầu trời. Một suy nghĩ bảo: “Mình không đủ giỏi trong công việc.” Tôi nhận ra, nhưng không phản ứng. Suy nghĩ đó đến, rồi đi. Một cảm xúc buồn bỗng dâng lên, như một làn sóng nhỏ, rồi tan biến. Tôi nhận ra, nhưng không bị cuốn theo. Ngay cả hình ảnh mà tôi thường nghĩ về chính mình một người với những ước mơ, thất bại, và câu chuyện riêng cũng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Nó không phải là tôi.
Tôi bắt đầu cảm nhận rõ hơn về sự hiện diện tĩnh lặng này. Nó giống như một không gian rộng lớn, nơi mọi suy nghĩ, cảm xúc, và ký ức chỉ là những vị khách ghé qua. Tôi không phải là những vị khách ấy. Tôi là không gian mà họ xuất hiện. Tôi là sự nhận biết thuần khiết, chỉ quan sát mà không bị cuốn vào dòng chảy của tâm trí.
Khoảnh khắc ấy, tôi như tìm thấy một mảnh ghép bị lãng quên của chính mình. Tôi không cần phải chạy theo những suy nghĩ, không cần phải tin vào những câu chuyện mà tâm trí kể, như “Mình không đủ tốt” hay “Mình phải làm thế này, thế kia.” Tôi chỉ cần trở về với sự nhận biết tĩnh lặng này nơi không có ồn ào, không có đấu tranh, chỉ có sự bình yên.
Từ đó, tôi bắt đầu một hành trình mới. Không phải là đi đâu xa, không phải tìm kiếm điều gì ngoài kia. Hành trình này là quay về với chính mình, rời khỏi những tiếng ồn của tâm trí để trở về với sự tĩnh lặng đang hiện diện. Mỗi lần tôi ngồi xuống, tắt điện thoại, bỏ qua những mục tiêu hay lo toan, tôi lại tìm thấy không gian ấy. Nó luôn ở đó, chờ tôi trở về.
Câu hỏi để chiêm nghiệm:
Tác giả: Kiều Thiên Bảo
Ý kiến bạn đọc