Pháp Thiền này chỉ là sự gợi mở – từ chính sự sống – khi tâm trí đã mỏi mệt, và ý thức bắt đầu chuyển hoá.
Kiều Thiên Bảo - Một con người bình thường như bao người khác.
Đã từng có - rồi mất.
Đã từng yêu – rồi đau.
Đã từng đi tìm – rồi lạt.
Đã từng thành công – rồi thất bại.
Những biến cố lớn đã mở ra cánh cửa quay vào bên trong quan sát nội tâm của mình và giải thoát khỏi sự ràng buộc từ chúng.
Hiện tại tất cả những điều đó chỉ đang là, chỉ còn lại sự nhận biết
Và ngay tại đó, trong tĩnh lặng, anh nhận ra một điều giản dị mà sâu thẳm: Mình đang biết.
Không pháp nào là cứu cánh. Không thầy nào là cứu độ.
Chỉ có sự Nhận Biết – luôn hiện diện – là điều duy nhất.
Pháp thiền “Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết” không phải là sáng tạo của ai.
Nó chỉ là sự nhận ra – và rồi truyền ra, mà không giữ lại gì.
Pháp này không được tổ chức thành tôn giáo.
Không có hệ thống tu tập.
Không có người đứng đầu.
Bởi vì: Khi cái tôi tan rã, mọi thứ chỉ còn là Nhận Biết.
Cái tên
Kiều Thiên Bảo được mượn tạm trong cuộc sống để nói những điều không lời.
Anh không phải là Sư, không phải là Thầy, đều không phải là Ai cả, chẳng còn vai diễn nào nữa...
Chỉ đơn giản, đang sống với sự Nhận Biết Thuần Khiết
Cho nên cuốn sách này không có tác giả thực sự, vì mọi dòng chữ nơi đây là điều đang tự viết chính nó, thông qua sự yên lặng của một nội tâm không còn tìm kiếm, không còn gì nữa cả.
Nếu bạn đọc những dòng này và trong lòng khẽ vang lên một điều gì đó… có thể bạn cũng đang trở về với sự nhận biết.