Pháp Thiền Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết - Cái gì nhận biết được thì chưa thực sự là bạn !Cuốn sách "Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết" gợi mời bạn quay vào bên trong nội tâm, sống cùng ‘Cái Biết’ thuần khiết, bạn sẽ nhận ra tự do và an lạc vốn ngay trong từng khoảnh khắc.
Mọi con người sinh ra đều mang trong mình khát vọng được tự do. Tự do khỏi ràng buộc, khỏi sợ hãi, khỏi những giới hạn mà đời sống áp đặt lên ta. Nhưng mấy ai nhận ra rằng, nhà tù thật sự chưa bao giờ nằm bên ngoài, mà chính là bản ngã đang vận hành bên trong.
Bản ngã không có hình dạng, nhưng nó là thứ điều khiển mọi lựa chọn. Nó khiến ta muốn được hơn người, muốn được công nhận, muốn được yêu thương, và cũng chính nó khiến ta đau khổ khi không đạt được điều đó. Nó nói rằng ta là “tôi”, và vì tin vào cái “tôi” ấy, ta bắt đầu thấy “người khác”. Từ đó sinh ra so sánh, phán xét, sợ hãi, giành giật. Toàn bộ thế giới mâu thuẫn bắt đầu từ đó.
Bản ngã không xấu. Nó chỉ là một cấu trúc tâm lý được tạo ra để giúp con người tồn tại. Nhưng khi ta lẫn lộn giữa “phương tiện tồn tại” và “chân lý hiện hữu”, ta bắt đầu sống trong ảo tưởng. Ta tưởng mình là thân này, tưởng mình là nghề nghiệp, là danh xưng, là vai diễn mà xã hội gắn cho ta. Và thế là ta đánh mất bản thể thật phần tĩnh lặng, vô hình nhưng sáng suốt vẫn đang nhìn, vẫn đang biết.
Thoát khỏi bản ngã không phải là tiêu diệt nó, mà là thấy rõ nó.
Thấy khi nó khởi lên trong ta như một làn sóng, muốn hơn, muốn đúng, muốn được chú ý, muốn kiểm soát. Và chỉ cần nhận biết, không can thiệp, không chống lại, không đồng hóa là ngay lúc ấy, năng lượng của bản ngã tan biến.
Tự do cao nhất không nằm ở việc ta được đi đâu, sống thế nào, có bao nhiêu tiền hay quyền lực. Tự do thật sự là khi tâm không còn bị bản ngã kéo đi. Là khi giữa mọi lời khen chê, ta vẫn an nhiên. Giữa được mất, vẫn thảnh thơi. Giữa vinh nhục, vẫn mỉm cười.
Một người có thể bị giam trong phòng kín, nhưng nếu trong tâm họ không còn bản ngã, thì họ vẫn tự do. Ngược lại, một người có thể đi khắp thế giới, nhưng nếu luôn bị ý niệm “tôi” điều khiển, thì vẫn là tù nhân của chính mình.
Thoát khỏi bản ngã không có nghĩa là biến mất khỏi đời sống. Bạn vẫn làm việc, vẫn yêu, vẫn sáng tạo, vẫn tận hưởng. Nhưng giờ đây, bạn làm mọi thứ mà không còn “người làm”. Hành động diễn ra tự nhiên như hơi thở, như cơn gió đi qua núi rừng. Trong đó không còn tranh đấu, chỉ còn sự hiện diện thuần khiết.
Đó là tự do tối thượng.
Không do ai ban cho, không ai có thể lấy đi.
Vì nó không phải một thành tựu mà là bản tính nguyên sơ vốn đã có trong bạn. Khi bản ngã tan, cái còn lại không phải là trống rỗng, mà là một không gian bao la nơi mọi sự sống được nhìn thấy, được yêu thương, và được chấp nhận trọn vẹn như nó vốn là.
Khi ấy, bạn không còn là người đi tìm tự do.
Bạn chính là tự do.