Pháp Thiền Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết - Cái gì nhận biết được thì chưa thực sự là bạn !Cuốn sách "Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết" gợi mời bạn quay vào bên trong nội tâm, sống cùng ‘Cái Biết’ thuần khiết, bạn sẽ nhận ra tự do và an lạc vốn ngay trong từng khoảnh khắc.
Chỉ cần không bệnh tật, không vướng nợ nần, cả nhà vẫn khỏe mạnh bình an, thì đó đã là phúc phần lớn nhất trong đời.
Những thứ khác, nếu có, chỉ như gấm thêm hoa; còn nếu không, cũng chẳng sao cả. Bởi vì cái quý nhất trong kiếp người chưa từng nằm ở tiền tài hay danh vọng, mà ở những điều tưởng như rất bình thường được hít thở, được sống, được cười, được thấy người mình thương vẫn an yên. Bởi cái gốc của hạnh phúc không nằm ở vật chất, mà nằm ở sự an ổn trong lòng. Có sức khỏe, có bình yên, có những người thương bên cạnh ấy là giàu có nhất thế gian rồi.
Chúng ta vẫn hay quên điều ấy.
Ta chạy theo danh, theo tiền, theo những thứ mà tưởng chừng sẽ làm ta vui, rồi lại quên mất những điều giản dị đang nở hoa ngay trước mắt.
Có người chỉ mong được sống thêm một ngày không đau bệnh, có người chỉ mong cha mẹ còn khỏe, có người chỉ mong con cái về nhà an toàn.
Còn ta, đôi khi lại tự làm mình khổ vì một câu nói, một ánh nhìn, một lời chê.
Càng tỉnh thức, bạn càng thấy: điều quý nhất không cần tìm, vì nó đang ở ngay đây, trong hơi thở và trong từng nhịp sống giản dị mỗi ngày.
Hãy tự hỏi:
Nếu chỉ một câu nói của ai đó thôi mà khiến ta phiền lòng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên thì ta đang yếu đuối đến mức nào? Một lời nói vốn chỉ là luồng âm thanh tan vào gió, mà ta lại cho nó quyền được khuấy động cả tâm mình.
Vì sao?
Vì ta vẫn còn sống trong cái tôi, cái phần luôn cần được công nhận, được khen, được thương theo cách nó muốn.
Nhưng khi bạn thật sự hiểu, rằng chẳng có ai ngoài kia có thể làm bạn khổ ngoài chính bạn, thì tâm bạn bắt đầu tĩnh lại.
Bạn thôi bận tâm người khác nghĩ gì.
Bạn thôi cố chứng minh mình đúng.
Bạn chỉ sống lặng lẽ, an nhiên, và chân thật. Người vững chãi không phải là người không nghe thấy điều khó chịu, mà là người nghe rồi vẫn giữ được bình yên trong lòng. Người có phúc thật sự không phải là người có nhiều, mà là người biết đủ, biết ơn, và trân trọng từng phút giây được sống.
Bởi người mạnh mẽ không phải là người không bị tổn thương, mà là người biết trở về với sự tĩnh lặng bên trong để không còn bị dao động. Và người có phúc lớn nhất không phải là người có nhiều, mà là người biết đủ, biết ơn, và an nhiên với những gì mình đang có. Bạn không còn phải chứng minh, không cần hơn thua, không phải chạy trốn hay tranh giành. Chỉ cần còn khỏe mạnh, còn được yêu thương, còn có nơi để trở về thế là đủ. Tất cả những gì vượt ngoài điều đó, chỉ là quà tặng thêm của cuộc đời, chứ không phải điều kiện để bạn hạnh phúc.
Rồi một ngày, khi bạn ngồi bên tách trà, nhìn cha mẹ cười, nghe tiếng trẻ con chơi đùa, bỗng nhận ra đời chẳng cần gì thêm nữa. Chỉ cần mọi người bình an, còn mình biết ơn, thế là hạnh phúc đã trọn vẹn rồi. Vì sau tất cả, phúc phần lớn nhất đời người không phải là có bao nhiêu, mà là còn ai để yêu, còn nơi để về, và còn một tâm hồn biết bình yên trước gió.
Chú ý: Việc chỉnh sửa sao chép và đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác, mà bạn không ghi rõ nguồn từ website https://tatcachilanhanbiet.com là vi phạm bản quyền. Hãy liên hệ tác giả Kiều Thiên Bảo để xin phép hoặc yêu cầu hợp tác chia sẻ giá trị.