Pháp Thiền "Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết" - Hành Trình Trở Về Chính MìnhPháp Thiền Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết – Gợi mở mời bạn quay vào bên trong nội tâm để thấy rõ “Cái đang biết” tất cả trải nghiệm của bạn trong cuộc sống.
Bạn không phải những gì bạn đang biết, cái gì còn nhận biết được thì chưa phải là bạn
Bạn không phải những gì bạn đang biết
Tôi từng tin rằng mình là những suy nghĩ, khi tôi thất bại tôi nghĩ mình là kẻ kém cỏi, khi tôi được khen tôi nghĩ mình rất giỏi, khi tôi tổn thương tôi nghĩ mình yếu đuối quá.
Và cứ thế tôi đồng hoá mình với những suy nghĩ đó, sống trong những định nghĩa tưởng rằng đó là mình thật sự.
Tôi không nhận ra rằng: Mỗi suy nghĩ hiện diện chỉ là một đám mây thoáng qua mà thôi.
Bạn đang nhận biết được có những suy nghĩ đó, dù suy nghĩ đó có tốt đẹp hay tệ hại đến đâu thì bạn vẫn luôn nhận biết có suy nghĩ đó, nếu bạn quên thì bạn cũng biết bạn quên. Cho nên suy nghĩ chưa bao giờ thật sự là chính bạn.
Từ khi còn rất nhỏ, bạn đã được dạy để tin vào suy nghĩ này chính là bạn. Tin rằng bạn là cái tên, là giới tính, là tính cách này.
Bạn lớn lên trong thế giới của những định nghĩa như:
• Tôi tên là…
• Tôi sinh ra…
• Tôi đúng sai...
• Tôi hay lo lắng...
• Tôi từng thất bại...
• Tôi là người hướng nội...
• Tôi là người không giỏi ăn nói...
• Tôi cần cố gắng để trở thành người tốt hơn...
Và rồi bạn tưởng rằng tất cả định nghĩa đó là “chính bạn”. Nhưng có một sự thật mà nhân loại không dám thừa nhận, những điều đó chưa phải là bạn.
Bạn có thể hỏi:
Ai đang biết những suy tư đó?
Ai đang biết những suy nghĩ đó?
Ai đang biết những dòng chữ này
Ai đang biết những cảm xúc này?
Ai đang chứng kiến những ý nghĩ đó?
Và… ai đang nhận biết được tất cả những điều ấy?
Chính câu hỏi này:
Tôi từng là kẻ đi tìm chính mình như bạn.
Tôi đi tìm trong tri thức,
Trong tôn giáo,
Trong tình yêu,
Trong tiền bạc,
Trong lời hứa…
Tôi đọc hàng trăm cuốn sách,
nghe vô số bài giảng đạo lý,
thiền định nhiều năm trời,
hành trì đủ pháp môn.
Tôi tưởng mình đang tiến gần hơn tới một điều gì đó sâu sắc, thiêng liêng và tuyệt đối.
Nhưng rồi một ngày…
Tôi kiệt sức.
Tôi nhận ra:
Tôi không thực sự còn là chính mình, tôi tự gán nhãn cho mình rất nhiều vai diễn khác nhau, diễn làm con ngon trò giỏi, diễn làm người yêu chung thuỷ, diễn làm nhân viên xuất sắc, diễn làm người thành công, diễn làm người sếp tri thức, diễn làm thiền sư…. Dù tôi diễn rất tốt, nhưng ngày càng thấy mệt.
Thật ra tôi chỉ đang chạy trốn khỏi cảm giác trống rỗng sợ không khẳng định được bản thân, sợ không có giá trị với người khác, cho nên tôi cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong đầu đầy bất an lắng lo. Chỉ thấy bản thân đang quay vòng trong mê cung của chính tâm trí mình.
Và rồi… điều ấy cuối cùng cũng xảy ra.
Không rực rỡ.
Không kỳ diệu.
Không huyền bí.
Chỉ là một buổi chiều,
trời trong xanh,
gió nhẹ mát.
Tôi ngồi đó –
trong thinh lặng.
Không làm gì cả.
Một ý nghĩ bất chợt khởi lên: “Tôi đã thất bại”
Ngay sau đó, một câu hỏi cũng bật ra:
“Ai đang biết được suy nghĩ đó?”
Tôi dừng lại.
Tôi không phản ứng, không phản bác, không cố sửa.
Tôi chỉ… nhận biết rằng đang có một suy nghĩ “Tôi đã thất bại” đang hiện diện.
Lần đầu tiên, tôi không đồng nhất với suy nghĩ.
Tôi thấy nó – như thấy một cơn gió lướt qua gương mặt.
Tôi biết: “Nó đang ở đó – và mình chỉ là người thấy suy nghĩ này.”
Và cứ tiếp tục như thế trong thinh lặng
Cái gì? là cái gì? đang nhận biết tất cả mọi thứ xung quanh và nhận biết luôn không gian nội tâm của tôi ?
Nó vẫn lặng lẽ biết tất cả mọi trải nghiệm của tôi.
Cái đó không phải là tôi,
Mà cũng chẳng phải là không tôi.
Tôi tự hỏi:
Tại sao tôi lại là tôi, mà không phải là ai khác?
Không có câu trả lời.
Chỉ có một sự im lặng sâu thẳm vượt ngoài sự nhận biết. Nó chứng kiến mọi sự nhận biết và không nhận biết của tôi.
Nó không có tên.
Không có ngôn ngữ.
Không có hình dáng.
Không gắn với bất kỳ vai diễn nào.
Nhưng nó luôn ở đó – lặng lẽ, chứng kiến
Tất cả mọi thứ từ trước đến giờ, nó bao trùm tất cả.
Đó chính là: Sự Nhận Biết.
Khi tôi hỏi “Cuối cùng tôi là ai?” Nó đơn giản chỉ nhận biết, chứ không trả lời !
Và tôi đặt thêm câu hỏi “Ai đang thấy được sự nhận biết này ?” Tôi nhận ra có một sự nhận biết thuần khiết hơn ở phía sau tất cả sự nhận biết và không nhận biết.
Nó là nền tảng luôn hiện diện, nó giống như bộ vi xử lý điện thoại máy tính đứng đằng sau tất cả các thuật toán. Nó không phải là hình ảnh, không phải âm thanh, cũng chẳng phải là mã nhị phân 0 hay 1 – mà là cái biết được tất cả.
Tôi nhận ra:
Sự thật về tôi là phía sau sự nhận biết, nó không thể diễn tả bằng tầm trí, chỉ có thể trực nhận.
Nó:
Không đến – cũng không đi.
Không sinh – cũng không diệt.
Không phải là 0, cũng chẳng là 1
Nó chỉ đơn giản là luôn hiện diện.
Và thế là tôi vỡ oà ra, tôi không còn đi tìm nữa.
Không còn ai để tìm nữa.
Không còn gì để thành.
Đơn giản chỉ còn sự lặng lẽ tinh khôi nhận biết chính nó.
Thật ra cuốn sách này không phải để bạn học thêm kiến thức, mà giúp bạn buông bỏ mọi kiến thức, bỏ tất cả định nghĩa về bản thân của bạn.
Từ đó để bạn hiểu được bản chất của chính mình, giúp bạn giải thoát khỏi bản thân, với những ràng buộc đầy giới hạn này.
⸻ NHẬN BIẾT LÀ NỀN TẢNG CỦA MỌI TRẢI NGHIỆM
Có một thứ không thể thấy bằng mắt, không thể chạm bằng tay, nhưng lại luôn hiện diện trong bạn từ trước đến giờ.
Thứ đó chính là cái biết
Từ lúc bạn sinh ra cho đến hiện tại, có thể bạn đã thay đổi rất nhiều, thay đổi từ tính cách, suy nghĩ, cho đến thân thể, nhưng sự nhận biết này thì chưa bao giờ thay đổi.
Bạn có thể đang nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn có “cái gì đó” đang nhận biết rằng bạn đang nghĩ.
Bạn có thể đang đau khổ rất nhiều, nhưng vẫn có “cái gì đó” đang nhận biết nỗi đau ấy.
Bạn có thể đang rất thích, nhưng vẫn có “cái gì đó” đang nhận biết đang rất thích.
Bạn có thể đang mơ, nhưng vẫn có “cái gì đó” đang nhận biết đang mơ.
Cái đó - không phải là suy nghĩ, không phải là cảm xúc, cái đó không phải thân thể, nhưng luôn hiện diện từ lúc bạn sinh ra cho đến hiện tại.
Cái đó - chính là cái nền của mọi nhận biết, chính là nền tảng của mọi trải nghiệm.
⸻ BẠN KHÔNG PHẢI LÀ SUY NGHĨ NÀY
Hầu hết chúng ta sống như thể suy nghĩ là tất cả.
Ta chạy theo dòng suy nghĩ không ngừng nghỉ,
Tưởng rằng mình phải “nghĩ đúng”,
Phải “sửa suy nghĩ sai”,
Phải “lo lắng thì mới sống tốt hơn”.
Nhưng sự thật là:
Không có suy nghĩ nào là bạn.
Bạn là cái đang nhận biết rằng: có suy nghĩ đang diễn ra trong nội tâm của bạn.
Suy nghĩ khởi lên, trôi qua, rồi biến mất.
Bạn không điều khiển được nó,
Bạn chỉ đơn giản thấy nó đến và đi.
Bạn giống như bầu trời.
Suy nghĩ chỉ là những đám mây lơ lửng, trôi ngang tầm mắt – chứ không phải là bạn.
⸻ BẠN KHÔNG PHẢI LÀ CẢM XÚC NÀY
Bạn tức – và bạn biết mình tức.
Bạn giận – và bạn biết mình giận.
Bạn buồn – và bạn biết mình buồn.
Bạn khóc – và bạn biết mình đang khóc.
Bạn xấu hổ – và bạn biết mình đang xấu hổ.
Cảm xúc có thể trào dâng như sóng lớn, nhưng tất cả… đều được bạn nhận biết. Khi bạn bình tĩnh lại bạn sẽ tự hỏi tại sao mình lại diễn lố như vậy, sự việc có đến mức đó đâu mà.
Và nếu có cái đang nhận biết tất cả.
Thì cảm xúc ấy chỉ là đối tượng được thấy,
Chứ sự thật vẫn không phải là bạn.
Bạn đang Nhận Biết tất cả.
⸻ BẠN KHÔNG PHẢI LÀ THÂN THỂ NÀY
Đôi lúc bạn đau,
Đôi lúc bạn mệt,
Đôi lúc bạn đói,
Và bạn biết rõ tất cả điều đó.
Thân thể này… sinh – già – bệnh – chết.
Nhưng cái đang nhận biết thân thể này,
Không sinh – không già – không bệnh – không chết.
Bạn không phải là mắt, tai, mũi, miệng…
Bạn là cái đang biết rằng có cảm giác xảy ra trên thân.
Khi thân thể đổi thay – bạn vẫn là chính bạn.
⸻ VẬY… BẠN LÀ AI?
Không thể gọi tên.
Không thể diễn đạt bằng tâm trí.
Nhưng sự thật là:
Không phải suy nghĩ.
Không phải cảm xúc.
Không phải thân thể.
Bạn không thuộc bất cứ điều gì đang hiện hữu !
Bạn là cái đang nhận biết tất cả những điều ấy.
Là khoảng không tĩnh lặng đang thấy tất cả, không dính vào bất kỳ nội dung nào hiện hữu nào.
Nhưng chính cái Nhận Biết ấy – lại không thể bị nắm bắt, không hình tướng, không danh tính, không chạm vào được.
Chỉ có thể… hiện diện và sáng tỏ.
Mỗi lần bạn nhớ lại điều này,
Là mỗi lần bạn đang trở về… với chính mình.
Và khi bạn thực sự thấy rõ điều này,
Thì bản ngã (cái tôi) sẽ không còn nơi bám víu nữa.
⸻ THỰC HÀNH NHẬN BIẾT
Đây là pháp thiền "Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết" nền tảng để giúp bạn sống tỉnh thức, gia tăng sự nhận biết mọi lúc mọi nơi trong cuộc sống.
Hãy dừng lại một chút…
Nhắm mắt lại, hãy hít thở chậm…
và quan sát…
• Có một âm thanh vang lên.
• Có một ý nghĩ vừa hiện lên.
• Có một cảm giác trong người.
• Có một sự nhận biết bạn đang ở đây.
• Và bạn… đang nhận biết tất cả điều đó.
Bạn chỉ cần nhận biết nó như đang là, không cần đồng hoá, không cần bám theo, không cần chống đối.
Hãy luôn nhớ là: Cái nào không phải là mình thì nhẹ nhàng buông.
Bởi sự thật là bạn:
Không phải suy nghĩ.
Không phải cảm xúc.
Không phải âm thanh.
Không phải nhận biết.
Mà là “Cái…” đang nhận ra tất cả những điều ấy !
Khi bạn thấy rõ rằng:
Bạn không phải là suy nghĩ, bạn là cái đang thấy ra suy nghĩ, một điều rất kỳ diệu xảy ra:
Bạn thôi đồng nhất với suy nghĩ.
Bạn thôi đồng nhất với cảm giác.
Bạn thôi gồng mình để “trở thành” ai đó.
Bởi bạn chưa từng là những điều đó, cho nên bạn sẽ tách mình ra khỏi những điều đó. Bạn bắt đầu thật sự sống – thay vì chỉ suy nghĩ về cuộc sống.
Bạn sống trong nhận biết, bởi nhận biết luôn có mặt, dù bạn có nhận ra hay không. Nhận biết không thể bị tổn thương, không thể mất đi.
Điều quan trọng là bạn không cần trở thành ai cả – bạn chỉ cần thấy ra “Tất cả chỉ là nhận biết”. Điều gì còn nhận biết được, thì chưa phải là bạn – ngay cả chính sự nhận biết.
Chân lý tối thượng là điều không bao giờ thay đổi được !
⸻ NHẬN BIẾT LUÔN HIỆN DIỆN
Từ lúc sinh ra, bạn đã lớn lên trong sự huấn luyện để trở thành một ai đó. Bạn được gọi tên, được dạy nói, dạy nghĩ, dạy phân biệt.
Bạn học cách sống – nhưng quên mất chính mình là gì.
Bạn trở thành người giỏi, người hiền, người thành công… Nhưng không còn là chính mình.
Bởi vì bạn tưởng rằng mình là những gì xuất hiện trong tâm trí và ký ức được lưu trữ trong trí nhớ, trong tiềm thức.
Nhưng thực ra tất cả chỉ là nội dung được nhận biết. Còn sự thật về bạn là cái không bao giờ đổi thay.
Nhưng… tại sao ta lại quên điều này?
Vì bạn đang trong câu chuyện của cái tôi:
– Tôi là ai, tôi ở đâu.
– Tôi cần đạt tới đâu.
– Tôi phải trở thành gì.
– Tôi đang thiếu điều gì.
Tâm trí không ngừng tạo ra câu chuyện, để cuốn theo nô lệ cho chúng quên rằng mình mới là chủ nhân thật sự.
Và bạn bị cuốn vào như một kẻ lữ hành trong giấc mộng của tâm thức, khó có thể thoát ra được.
Sự giải thoát diễn ra khi bạn hoàn toàn thoát khỏi chúng và trở về sự nhận biết thuần khiết.
⸻ KHÔNG CẦN TRỞ THÀNH AI
Bạn không cần cố gắng hành trì.
Bạn không cần tu luyện gì cao siêu.
Bạn chỉ cần dừng lại và nhận biết điều đang diễn ra mọi thứ bên trong không gian nội tâm của bạn.
Thân đang làm gì – Nhận biết.
Tâm đang nghĩ gì – Nhận biết.
Cảm xúc đang khởi – Nhận biết.
Ý muốn “Nhận Biết” vừa trỗi lên – cũng biết.
Đơn thuần là nhận biết, không thêm không bớt, không cuốn theo.
Không đồng hoá chính mình vào những điều đó, hãy để nó tự đến rồi đi tự nhiên, như con gió vừa lướt qua, như đám mây vừa trôi qua.
Bạn không cần phải trở thành ai cả
Bạn chỉ cần thấy rõ:
"Cái gì không phải mình - thì buông...
Cái gì còn nhận biết được – thì chưa phải là bạn"
⸻ THỨC TỈNH CHÍNH MÌNH
Giây phút bạn nhận ra có một cái đang nhận biết tất cả, bạn nhận ra mình là cái nền của tất cả mọi hiện hữu, là bạn bắt đầu thức tỉnh ra khỏi bản ngã.
Không cần phải làm gì cả.
Chỉ cần dừng lại một chút.
Nhắm mắt lại.
Hít một hơi thật sâu.
Và quan sát nội tâm.
– Có suy nghĩ không?
– Có cảm xúc không?
– Có thích thú không?
– Có buồn vui không?
– Có mong muốn không?
– Có sự bám víu, hay sợ hãi không?
Tất cả bạn đều có thể được Nhận Biết, mà không cần cố gắng. Và bạn chính là phía sau sự Nhận Biết đó.
Chính vì quá đơn giản nên hầu hết con người đều bỏ qua, để đi tìm một điều gì đó sâu xa hơn, tâm linh hơn và siêu nhiên hơn…
Trong khi sự thật vẫn luôn ở ngay đây, ngay bây giờ !
Đó chính là “Sự Nhận Biết” Nền tảng của mọi hiện hữu và quy luật của Vũ Trụ.
Chào mừng bạn đến với hành trình trở về chính mình, và hãy nhớ thật kỹ trong suốt hành trình này.
“Cái gì còn được nhận biết – Thì chưa phải là bạn
Điều gì chưa phải là bạn - Thì hãy thoát khỏi chúng"
Khi bạn đã tự do thì mới có khả năng làm chủ bản ngã của mình, làm chủ vận mệnh của mình, khi bạn tự do thì mới thật sự chạm đến hạnh phúc chân thực nhất !
Sự thật về bạn nằm ngoài sự "Nhận Biết"
Vì đơn giản: "Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết"