Trong hiện tại, mọi câu chuyện của bản ngã những suy nghĩ, cảm xúc, vai trò, khát khao hay nỗi sợ, đều mất đi sức mạnh. Chân ngã hiển lộ: một cái biết bất biến, không lệ thuộc vào thời gian hay nhị nguyên. Trong tinh thần pháp thiền “Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết”, chương này mời bạn khám phá hiện tại như cánh cửa duy nhất dẫn đến tỉnh thức. Nó chỉ ra cách tâm trí trói buộc bạn trong dòng chảy của thời gian, và hướng dẫn cách sống trọn vẹn trong khoảnh khắc này, nơi bạn tìm thấy tự do, an lạc và sự hiển lộ tự nhiên của chính bản thể.
Hãy tưởng tượng một buổi chiều mưa, bạn ngồi bên cửa sổ, lặng ngắm những hạt mưa rơi tí tách, những chiếc lá bay trong gió. Cảm giác yên bình lan tỏa không suy nghĩ, không toan tính, không mong cầu chỉ đơn giản là hiện diện với cơn mưa, với từng giọt nước lăn dài, vỡ tan, rồi lại xuất hiện trên kính.
Trong khoảnh khắc hiện tại ấy, tâm trí ồn ào với những câu chuyện tự kể bỗng lặng yên. Bạn hòa vào vũ điệu của tạo hóa, không còn “tôi” với những lo toan, không còn “muốn” với những khát khao; chỉ còn sự hòa quyện thuần khiết giữa bạn và mưa, giữa bạn và thiên nhiên một bình yên tuyệt đối, không lý do, không điều kiện.
Đó là trạng thái Tỉnh Thức Tuyệt Đối, nơi không quá khứ, không tương lai, chỉ có sự tĩnh lặng trọn vẹn ở hiện tại. Những khoảnh khắc tưởng bình thường ấy, dù ngắn ngủi, lại mang sức mạnh phi thường. Chúng nhắc nhở rằng cuộc sống không nằm ở những gì đã mất hay những gì ta hy vọng, mà ở ngay đây, ngay bây giờ, trong từng nhịp thở của hiện tại.
Ngày hôm ấy, bạn đứng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi lộp độp trên mái nhà và con đường ướt. Tiếng mưa, mùi đất ẩm, những giọt nước lăn trên kính… tất cả khiến bạn chú ý trọn vẹn vào khoảnh khắc này. Hơi thở chậm lại, mắt dõi theo những giọt mưa rơi tự nhiên, không cố gắng điều khiển.
Tâm trí có thể bắt đầu nghĩ: “Mình còn nhiều việc phải làm”, “Trời sẽ mưa dài đến bao giờ”… nhưng bạn nhẹ nhàng đưa nhận biết trở lại với từng giọt mưa, với nhịp thở, với cảm giác hiện tại. Trong giây phút ấy, quá khứ và tương lai tạm lắng. Chỉ còn hiện tại nơi bình an và hạnh phúc tự nhiên hiển lộ mà không cần tìm kiếm.
Hiện tại là khoảnh khắc duy nhất mà sự sống thực sự hiển lộ. Khi an trú trong hiện tại, bạn bước ra khỏi vòng xoáy của suy nghĩ và cảm xúc, trở về với sự tĩnh lặng vốn có. Trong những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường ngắm một cơn mưa rơi, lắng nghe nhịp thở, hay nhâm nhi một tách trà ấm nếu trọn vẹn nhận biết, bạn sẽ thấy đó chính là cánh cửa tỉnh thức. Bạn nhận ra rằng bình an và hạnh phúc không nằm ở một nơi xa xôi, cũng không phải điều gì cần tìm kiếm, mà đã luôn hiện hữu sẵn trong bạn, chỉ chờ được nhận ra.
Tâm trí giống như một dòng sông không ngừng chảy, lúc nào cũng dao động giữa quá khứ và tương lai. Nó trì hoãn hạnh phúc, kéo ta ngược về những tiếc nuối, hoặc đẩy ta về phía trước với những mong cầu chưa thành.
Khi nhớ lại một ký ức đau buồn, tâm trí đang lội về quá khứ, mang theo trách móc, dằn vặt, hối hận. Khi lo lắng về ngày mai, tâm trí đang phóng tới tương lai, vẽ ra những kịch bản chưa hề tồn tại.
Giữa hai cực đó, bạn có thực sự từng dừng lại, chỉ để hiện diện ngay trong khoảnh khắc này nơi duy nhất mà sự sống đang diễn ra?
Theo tâm lý học và khoa học thần kinh hiện đại, tâm trí vận hành với tốc độ cực nhanh, xử lý thông tin chỉ trong vài phần nghìn giây. Chính sự vận hành liên tục ấy tạo nên cảm giác về một “cái tôi” thống nhất, trong khi thực chất đó chỉ là chuỗi tiến trình thần kinh rời rạc được nối kết lại.
Phật giáo từ hàng ngàn năm trước cũng đã chỉ ra điều này: tâm sinh diệt vi tế trong từng sát-na, hàng chục ngàn lần trong một giây. Sự sinh diệt ấy tạo ra ảo tưởng về một “cái tôi” thường hằng, trong khi thực ra không hề có một bản ngã cố định nào. Đây là điểm giao thoa kỳ diệu giữa khoa học thần kinh và Phật học: cả hai đều khẳng định bản chất không liên tục của ý thức.
Tuy nhiên, Phật giáo đi xa hơn khi cho rằng việc thấy rõ sự thật này chính là cánh cửa giải thoát: thoát khỏi ảo tưởng về bản ngã, buông bỏ sự bám chấp vào cái “tôi”. Nhờ đó, con người có thể sống an nhiên, rộng mở trong dòng sống vô ngã.
Nghiên cứu hiện đại về chánh niệm (mindfulness) cũng đã xác nhận giá trị này. Khi tập trung vào hiện tại, con người có thể giảm căng thẳng, điều hòa cảm xúc, khơi mở sự tĩnh lặng và an ổn nội tâm. Điều đó không chỉ hỗ trợ cho đời sống tinh thần, mà còn chứng thực lời dạy xưa: an trú trong hiện tại là nền tảng của sự an lạc và giác ngộ tuyệt đối.
Hiện tại là vùng đất vượt ngoài thời gian. Ở đó, không còn quá khứ để tiếc nuối, cũng chẳng có tương lai để lo sợ. Chỉ còn sự tĩnh lặng tinh khôi của cái đang là. Tâm trí giống như một dòng chảy bất tận, luôn dao động không ngừng. Khi hướng về quá khứ, nó lôi bạn vào những ký ức, tiếc thương, những câu chuyện của “tôi đã từng” hay “tôi lẽ ra nên”. Khi hướng đến tương lai, nó lại phóng chiếu lo âu, mong cầu, khát vọng trở thành một ai đó hoặc sợ hãi những gì có thể xảy ra. Trong sự cuốn trôi ấy, bạn dễ quên mất khoảnh khắc hiện tại nơi duy nhất mà sự sống thật sự đang hiển bày. Chỉ khi dừng lại và nhận biết, bạn mới chạm đến sự sống nhiệm màu vốn chưa từng rời khỏi mình.
Hiện tại là cánh cửa duy nhất dẫn đến tỉnh thức, nơi cái tôi cấu trúc hư ảo của suy nghĩ, cảm xúc, và vai trò tan biến. Cái tôi chỉ tồn tại trong thời gian, trong những câu chuyện về “tôi đã làm gì” (quá khứ) hay “tôi sẽ trở thành ai” (tương lai). Nhưng trong hiện tại, không có đất cho cái tôi đứng. Khi bạn sống trọn vẹn trong khoảnh khắc này, không còn gì để nhớ, để tiếc, để nghĩ, hay để trở thành. Chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối, nơi chân ngã cái biết thuần khiết hiển lộ. Trong hiện tại, mọi nhị nguyên của tâm trí tốt/xấu, đúng/sai, tôi/người khác đều biến mất. Bạn nhận ra mình không cần trở thành bất kỳ ai, vì bạn đã trọn vẹn. Cái đau khổ bạn cảm thấy thường là phản ứng từ ký ức cũ hay lo âu về tương lai, không phải hiện tại. Khi bạn nhận biết suy nghĩ và cảm xúc mà không đồng hóa, bạn bước vào hiện tại nơi tỉnh thức trọn vẹn.
Thực hành thiền Nhận Biết giúp bạn trở về hiện tại, nơi cái tôi tan biến và chân ngã hiển lộ. Bạn không cần ép buộc tâm trí dừng lại hay dẹp bỏ suy nghĩ, chỉ cần nhận biết chúng như những hiện tượng thoáng qua.
Bước 1 Dừng lại mọi hoạt động:
Ngồi yên nhắm mắt, hít thở sâu vài lần để thư giãn, đưa sự nhận biết từ đỉnh đầu xuống khắp cơ thể.
Bước 2 Nhận diện hiện hữu:
Ghi nhận những suy nghĩ đang xuất hiện như bầy khỉ nhảy nhót trong rừng.
- Ví dụ:
Đây là suy nghĩ "cơn mưa" đang xuất hiện.
Đây là suy nghĩ "tiếc nuối" đang xuất hiện.
Đây là suy nghĩ "trách móc" đang xuất hiện.
- Lưu ý: không được gọi: tôi tiếc nuối, tôi suy nghĩ. Hãy thay thành: tiếc nuối của tôi, suy nghĩ này là của tôi.
- Bước 3 Quan sát không phán xét:
Không cuốn theo, không phân tích, không đánh giá đúng - sai, tốt - xấu, chỉ chứng kiến sự đến - đi của suy nghĩ.
- Lưu ý: Chỉ quan sát suy nghĩ nhìn chúng như bây khỉ nhảy nhót không can thiệp.
- Bước 4 Tự vấn, ai đang biết ?
Hãy hỏi ai đang nhận biết suy nghĩ này? tập trung ở thực tại lặng im cảm nhận không gian tĩnh lặng đằng sau.
- Lưu ý: Bạn sẽ thấy suy nghĩ là cái được nhận biết, bạn là cái đang nhận biết.
- Bước 5 Tháo gỡ đồng hóa:
Nhắc nhở suy nghĩ này là sản phẩm của tâm trí, chưa thực sự là mình, hãy buông xả như làn khói bay qua rồi tan.
- Hãy nhớ: Tập trung vào hơi thở, cảm giác cơ thể, hay âm thanh xung quanh. Hiện tại là nơi duy nhất mà sự sống đang diễn ra.
Bạn có thể thực hành ngay trong các hoạt động hằng ngày: khi đi, biết mình đang đi; khi ăn, biết mình đang ăn; khi thở, biết mình đang thở; khi cảm xúc dâng lên, biết cảm xúc đó; khi tâm trí vọng động, biết tâm trí đang vọng động.
Tâm trí, với dòng chảy của quá khứ và tương lai, khiến bạn quên mất khoảnh khắc này nơi sự sống thực sự diễn ra. Bằng cách thực hành nhận biết, bạn bước vào cánh cửa hiện tại, nhận ra mình không cần trở thành bất kỳ ai, vì bạn đã trọn vẹn. Hãy dừng lại, nhận biết, và ở yên trong hiện tại. Mỗi hơi thở, mỗi âm thanh, mỗi khoảnh khắc là lời mời gọi trở về với bản chất thật sự hiện diện thuần khiết.
Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối của hiện tại, cái tôi với tất cả những vai diễn, những nỗi sợ, những khát khao tan biến. Cái tôi chỉ có thể tồn tại trong thời gian, trong những câu chuyện của quá khứ và tương lai. Nhưng trong hiện tại, không có đất cho nó đứng. Khi cái tôi tan biến, chân ngã bắt đầu hiển lộ một trạng thái thanh tịnh tuyệt đối, nơi mọi thứ đều như thị: không đúng, không sai, không tốt, không xấu. Chỉ đang là !
Chân ngã không phải là một thứ bạn tìm thấy. Nó là cái luôn hiện diện, bị che phủ bởi dòng chảy của tâm trí. Khi bạn ngừng chạy theo quá khứ hay tương lai, khi bạn ngừng gán nhãn hay cưỡng cầu, bạn nghỉ ngơi trong sự nhận biết thuần khiết. Bạn nhận ra rằng bạn là không gian nơi mọi trải nghiệm diễn ra, không phải là những trải nghiệm đó.
Hiện tại là cánh cửa duy nhất dẫn đến tỉnh thức. Sự nhận biết là chìa khóa mở ra cánh cửa ấy, và bạn là không gian bao la nơi mọi thứ diễn ra. Trong khoảnh khắc thực tại, không có cái tôi để bảo vệ, không có quá khứ để hối tiếc, không có tương lai để lo lắng. Chỉ có sự sống đang là, và sự nhận biết lặng thinh soi chiếu tất cả hiện hữu. Mọi thứ bạn tìm kiếm bình an, hạnh phúc, giác ngộ đã luôn ở đây, ngay trong khoảnh khắc này. Hãy dừng lại, nhận biết, và ở yên trong hiện tại.
Tác giả: Kiều Thiên Bảo
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn