Pháp Thiền Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết - Cái gì nhận biết được thì chưa thực sự là bạn !Pháp thiền "Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết" gợi mời bạn quay vào bên trong nội tâm, sống cùng ‘Cái Biết’ thuần khiết, bạn sẽ nhận ra tự do và an lạc vốn ngay trong từng khoảnh khắc này.
Bài hát “Tự Do Cái Đang Biết” là một bài Rap sâu thẳm, nơi âm nhạc không còn để giải trí mà để mở cửa cho tâm thức được trở về chính mình.
Yeah…
Người ta nghĩ tự do là căn nhà hai mươi tỷ,
Nhưng tự do thật là khi mày thấy rõ “ai đang nghĩ”.
Check it…
Nhà hai mươi tỷ, thêm căn mười tỷ mới,
Nghe như giàu có, mà trong lòng lặng tĩnh tới.
Đêm dài mất ngủ, tâm trí như bão tố,
Bên ngoài ánh đèn, bên trong chỉ gió lốc.
Không dám sống điều mình muốn vì sợ mất an toàn,
Sợ bị phán, bị so, bị mang tiếng sai đàng.
Gia đình chẳng hiểu, người thân thành kẻ lạ,
Ngồi giữa vinh hoa mà hồn như trôi lạc đã.
Tiền không tội tội là khi mày coi nó là mày,
Vật chất không sai sai khi mày để nó lái.
Ăn cũng mang theo, ngủ cũng mang theo,
Đi đâu cũng mang theo mệt nặng từng nhịp thở nông.
Vật chất làm đầy căn nhà,
Nhưng không lấp nổi tâm ta.
Càng giữ chặt, càng lo sợ,
Càng thấy đời này không đủ cả.
Đồng hồ trên tay đo được thời gian,
Nhưng không đo nổi phút bình an.
Xe đẹp, nhà to, đồ hiệu loang loáng,
Nhưng tâm bất an thì vẫn là trắng tay.
Tiền mua được giường, không mua được ngủ,
Mua được rượu ngon, không mua được vui.
Mua được nụ cười trên môi người khác,
Nhưng không mua nổi sự yên trong tim mình, hiểu chứ?
Bản ngã muốn hơn, muốn thắng, muốn hơn,
Nhưng càng muốn, càng thua, càng mệt mỏi từng cơn.
Cái tôi chỉ là ảo tưởng được nuôi bằng so sánh,
Một tiếng vỗ tay ngoài đời, có đáng để đánh mất sự tĩnh trong anh?
Không cần bỏ hết, chỉ cần thấy rõ,
Ai đang nghĩ, ai đang nói, ai đang sợ khó.
Khi mày nhận biết tâm liền sáng tỏ,
Không còn bị kéo bởi dòng xoáy giả vờ đó.
Một ngày kia, khi chẳng còn gì trong tay,
Mày mới thấy: cái mất đi, vốn chẳng phải mày.
Tự do không nằm ở chỗ “có” hay “không”,
Mà ở chỗ thấy tất cả mà chẳng cần giữ trong lòng.
Yeah…
Vật chất có thể đầy,
Nhưng tâm chỉ rộng khi mày dừng bám lấy.
Không cần nhà, không cần danh,
Chỉ cần tỉnh là mày đã là “anh”.
Tự do thật không đến từ kiếm tìm,
Mà đến từ cái biết vẫn lặng lẽ nhìn.
Khi mày thấy được “người đang thấy”,
Đó là lúc mày chạm tới chính mày.
Chú ý: Việc chỉnh sửa sao chép và đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác, mà bạn không ghi rõ nguồn từ website https://tatcachilanhanbiet.com là vi phạm bản quyền. Hãy liên hệ tác giả Kiều Thiên Bảo để xin phép hoặc yêu cầu hợp tác chia sẻ giá trị.