 
            Mỗi bài học, mỗi chấp niệm,
Dù đau đớn hay vui cười,
Đều quay lại như gương soi,
Cho ta thấy giới hạn mình thôi.
Khi ta muốn hơn thua, muốn chứng minh,
Khi lòng còn giận, còn muốn giữ lấy,
Chính là bóng tối trong tim,
Bản ngã đang âm thầm lên tiếng.
Đừng chạy trốn, chỉ cần nhìn thấy,
Khoảnh khắc ấy, ta đã tự do.
Dừng lại thôi, chỉ cần nhận biết,
Bản ngã tan đi, trong tĩnh lặng bao la.
Không cần vượt qua, chỉ cần nhận ra,
Bản ngã chưa từng thật có đâu.
Nó như làn sóng trên mặt nước,
Sóng lặng rồi đại dương hiển bày.
Đừng chạy trốn, chỉ cần nhìn thấy,
Khoảnh khắc ấy, ta đã tự do.
Dừng lại thôi, chỉ cần nhận biết,
Bản ngã tan đi, trong tĩnh lặng bao la.
Khi sóng lặng, ta là biển lớn,
Không giới hạn, chẳng có tên mình.
Chỉ còn lại
Ánh sáng của Nhận Biết, vô cùng.
Tác giả: Kiều Thiên Bảo
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn