Chỉ cần không bệnh tật, không vướng nợ nần,
Cả nhà vẫn khoẻ mạnh, bình an qua ngày tháng.
Thế thôi cũng đủ rồi, chẳng cần mơ cao sang,
Phúc phần lớn nhất đời, là được sống nhẹ nhàng.
Ta cứ mãi đi tìm, những điều xa vời,
Rồi quên mất nụ cười bên hiên nhà buổi sớm.
Bao nhiêu mong cầu, rồi cũng tan như khói,
Chỉ có bình an là thứ chẳng bao giờ rơi.
Phúc lớn nhất đời, là người thân còn bên ta,
Là bữa cơm ấm, là tiếng cười chan hòa.
Đừng để vài lời nói cuốn trôi tâm bình yên,
Vì đời ngắn lắm, khổ đau chỉ thoáng qua thôi.
Ai đó nói đôi câu, lòng ta lại sóng dậy,
Ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, vì một tiếng gió bay.
Hóa ra ta yếu đuối, chẳng vì ai ngoài chính mình,
Bị cái tôi điều khiển, quên mất lòng tĩnh lặng bên trong.
Một khi ta nhận ra, chẳng ai làm ta khổ,
Ngoài chính tâm mình đang còn chưa hiểu thấu.
Thì mọi ồn ào kia, chỉ là tiếng gió thoảng,
Ta vẫn mỉm cười, bước giữa đời nhẹ tênh.
Phúc lớn nhất đời, là còn được thở trong an nhiên,
Là sáng mai thức dậy, thấy lòng mình dịu hiền.
Không cần phải chứng minh, chẳng cần ai hiểu mình,
Chỉ cần còn thương, còn biết ơn, là đủ.
Người vững chãi đâu phải chưa từng đau,
Mà là đã biết cách mỉm cười trong giông bão.
Người có phúc chẳng phải vì có nhiều,
Mà vì biết đủ, biết ơn, biết dừng lại yêu thương.
Rồi một chiều lặng im, ta ngồi bên tách trà,
Nhìn cha mẹ cười hiền, nghe tiếng trẻ chơi xa.
Bỗng thấy đời thật giản đơn,
Phúc phần chẳng ở đâu xa
Chỉ là còn ai để yêu, còn nơi để về,
và một tâm hồn biết bình yên trước gió.
Tác giả: Kiều Thiên Bảo
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn