Chúng sinh mê mãi giữa trần ai,
Mong cầu ngoài cảnh, khổ miệt mài.
Chạy theo vọng tưởng quên chân tánh,
Tự trói thân tâm giữa mộng dài.
Ngã chấp sinh ra bao lắm lầm,
Vui trong chốc lát, khổ âm thầm.
Biển thức dậy sóng, tâm không tịnh,
Lạc bước phù sinh, hóa nỗi thầm.
Một niệm quay về, chợt thấy ra,
Tâm kia vốn sạch tự bao la.
Không thêm, không bớt, không hình tướng,
Phật hiện trong ta chẳng đâu xa.
Buông xả ý niệm, bỏ phân ly,
Tỉnh thức nhìn sâu chẳng khác gì.
Một sát-na thôi, tâm bừng sáng,
Thấy khắp thế gian rực ánh tri.
Pháp đâu cao siêu, chẳng nhiệm mầu,
Chỉ là tĩnh lặng giữa trăng thâu.
Chỉ là sống trọn trong giây phút,
Biết rõ từng hơi thở nhập sâu.
Thiền kệ:
Mê theo trần cảnh, khổ miệt mài,
Một niệm quay về, tánh hiện bày.
Không thêm, không bớt, tâm thường tịnh,
Biết rõ hơi thở, Phật chẳng rời.
Tác phẩm nhấn mạnh sự giản dị của hành trình tỉnh thức, không phải tìm cầu pháp nào cao siêu, mà chính là sống trọn vẹn trong từng hơi thở, an trú trong giây phút hiện tại.
Đây cũng là tinh thần cốt lõi của pháp thiền Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết: trở về nhận biết và thấy sáng tỏ ngay nơi đây.