Ta không là mưa, cũng chẳng là nắng
Không là nỗi buồn, chẳng phải niềm vui.
Ta là dòng nhận biết trôi xuôi,
Qua mọi đổi thay, chẳng hề dao động.
Tất cả… chỉ là nhận biết thôi,
Hình bóng, âm thanh… rồi cũng tan trôi.
Như giấc mộng trong làn sương sớm,
Chỉ còn ánh sáng lặng lẽ giữa đời.
Ta từng là cơn gió,
Thổi qua nghìn kiếp mộng dài.
Giờ chỉ còn hơi thở,
Thấy mình trong vạn hình hài.
Tất cả… chỉ là nhận biết thôi,
Không đến, không đi, không còn, không mất.
Giữa vô thường, ta mỉm cười rất thật,
Vì muôn kiếp ta vẫn là đây.
Không cần cầu, chẳng cần gọi tên,
Không cần tìm, chẳng cần bám víu.
Trong im lặng muôn đời vẫn thế,
Ta là dòng… nhận biết vô biên.
Tác giả: Kiều Thiên Bảo
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn