Anh không biết rõ mình đang gánh gì, chỉ biết nó luôn ở đó, từ thuở nhỏ đến lớn.
Mỗi khi có ai tổn thương anh, một hòn đá lại được bỏ vào.
Mỗi lần thất bại, lại thêm một viên.
Mỗi lần lo lắng, oán giận, mong cầu… túi lại nặng thêm.
Chiếc túi trở thành chính anh.
Anh đi đâu cũng gánh nó theo, không rời một bước.
Anh nghĩ: “Đây là tôi. Tôi là người mang túi đá này. Không có nó, tôi sẽ không còn là mình nữa.”
Một ngày kia, anh gặp một ông lão kỳ lạ bên đường.
Ông ngồi yên dưới bóng cây, ánh mắt sáng như suối trong.
Ông hỏi:
“Con mang gì mà trông nặng nề thế?”
Anh đáp:
“Là danh tính, là ký ức, là lo âu, là cả cuộc đời tôi. Không có nó, tôi sẽ không là ai cả.”
Ông lão cười:
“Con có chắc là con đang mang túi đá, hay chính túi đá đang mang con?”
Chàng trai sững sờ.
Lần đầu tiên, anh dừng lại.
Thay vì bước tiếp, anh quay nhìn lại cái túi.
Và anh nhận thấy — đó không phải là anh.
Nó chỉ là một tập hợp những thứ cũ kỹ, đã qua.
Anh buông nó xuống.
Túi vẫn nằm đó.
Ký ức, đau khổ, tham vọng… không biến mất.
Nhưng anh không còn đồng hoá với nó nữa, anh luôn nhận biết rằng túi đá đó chỉ là của anh tạm thời.
Lúc ấy, lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình là một điều gì đó rộng hơn, nhẹ hơn, và sáng hơn.
Chính mình là không phải những gì mình đang mang theo.
Từ đó anh buông dần dần, và anh nhận ra rằng bây giờ mình đang thật sự sống trong tự do và hạnh phúc.
🪶 Ý nghĩa ẩn dụ:
Tác giả: Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn