Mọi thứ vẫn đang diễn ra bình thường thôi
– Những chiếc xe chạy qua…
– Những cuộc trò chuyện râm ran bên tai…
– Những dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi…
Nhưng bỗng tôi nhận ra một điều kỳ lạ:
Tôi không thật sự ở đây.
Tôi đang “Nhận Biết” một giọng nói liên tục trong đầu mình. Nó thì thầm, phân tích, phán xét, bình luận… đủ thứ chuyện.
Tôi nghĩ đó là tôi, cho đến khi tôi… dừng lại.
Tôi hỏi thử:
“Nếu tôi đang nghe thấy giọng nói đó, thì… ai đang biết?”
Tôi như đứng sững lại trong chính tâm trí mình, giống như bạn sống cả đời trong một căn nhà, rồi đột nhiên bạn phát hiện… bạn không phải là căn nhà đó. Bạn là người đang nhìn căn nhà.
Kể từ khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu để ý kỹ hơn:
Tôi bắt đầu cảm nhận rõ hơn về một sự hiện diện tĩnh lặng đang quan sát mọi chuyển động. Không ồn ào. Không phân tích. Không đấu tranh, chỉ nhận biết, và hiện diện.
Và tôi nhận ra:
Mình không phải những gì mình đang nghĩ.
Mình là sự nhận biết đang nhìn thấy tất cả những gì đang nghĩ.
Từ khoảnh khắc đó, hành trình quay về bắt đầu, không phải đi xa, mà là rời khỏi tâm trí – để trở về chính mình.
🪶 Câu hỏi để chiêm nghiệm:
Tác giả: Tất Cả Chỉ Là Nhận Biết
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn